nổi, dần dà tôi tiếp cận em, sự phòng bị của em cũng bớt. Tuy nhiên trong không gian nhỏ đó, em vẫn rất đề phòng tôi. Em thường hay gọi thêm cô bạn phòng bên sang ăn cơm cùng, có lẽ em vẫn dè chừng tôi. Tôi mời em cuối tuần này đến nhà tôi chơi, tôi bảo tôi biết nấu đồ ăn miền nam, em thì hứng thú, vì trước giờ lớn lên, học tập, đi làm đều ở miền bắc nên ít được thưởng thức đồ ăn miền nam. Cả tuần là cái cảm giác thời gian đi thật chậm, tôi chỉ chờ đến cuối tuần để gặp riêng em, rồi cái ngày ấy