Hóa ra em của tôi ngây thơ nhưng không dốt, và cũng may mắn nữa. Còn tôi thì rõ tự dưng lo lắng rồi tự suy nghĩ lung tung. Lắm lúc còn nghĩ oan cho người thương yêu của mình. Tôi thông báo cho công ty đi ăn mừng, đưa cả em và em gái đi. Em thì vẫn thế, không biết tôi vui vì gì, chỉ thấy tôi vui, cầm tay em suốt bữa tiệc. Như sự hạnh phúc, như nắm lại hết những khuất tất mà lạnh nhạt với em. Tôi muốn bù đắp cho em thật nhiều. Ánh mắt của em mỗi lần nhìn tôi đầy vẻ mãn nguyện. Tôi cũng thế. Để ăn