được em hôm nay thì có lẽ sẽ khó có thể gặp lại sau này. “Em ốm hay sao mà nghỉ làm vậy Xuân?” Tôi nhắn tin cho em… Không thấy em trả lời. Tôi cũng không nhắn thêm nữa vì tôi biết từ ngày mai chúng ta sẽ trở thành người xa lạ, tôi ở Hà Nội, có vợ và mối tình đang chớm nở, còn em cách xa nghìn cây số, chẳng còn gì nợ nhau. Tôi uống ngụm cafe và tự nhủ tạm thời quên em… Mọi người đã ý ới gọi nhau xuất phát. Tôi vừa xuống đến nơi thì bắt gặp ngay một nụ cười thật tươi hướng về phía tôi. Wow, thì