váy), vừa làm vừa càu nhàu: – Trời ơi, bẩn hết váy của mẹ rồi, tí nữa xuống phòng mẹ biết làm sao bây giờ, nhớ bố con thấy thì sao ? … Sao lần nào cũng ra 1 đống thế này không biết… Hành động lúng túng của mẹ lúc đấy trông dễ thương vô cùng các bác ạ (tôi yêu mẹ mất rồi), tôi thì chỉ biết đứng đấy cười nhếch mép an ủi: – Có ướt nhiều quá không mẹ, Váy mẹ màu tối chắc bố không biết đâu. Mẹ vừa vung vẩy cái váy cho nhanh khô, suýt nữa tôi còn nhìn thấy cả quần lót của mẹ nữa. Vẫn còn chưa hết