cho phép đi về nghỉ ngơi. Đi đến chân cầu thang em vẫn khoác tay tôi. Em bảo em không ngờ tôi lại có mặt ở đây lúc này. Sao anh lên không báo với em một câu? Anh lo cho em, với lại muốn làm em bất ngờ chút. Tôi đưa em đến một quán ăn, gọi cho em những đồ dễ ăn, vì tôi biết em mệt nên chỉ ăn được những món nhẹ nhàng. Ngồi nói đủ thứ chuyện với nhau. Nhìn em rất mệt mỏi, nhưng khóe mắt lại vui lạ thường. Bỗng em hỏi tôi. Sếp Dũng thế nào rồi anh? Không có gì em, sếp ít đến công ty hơn thôi.