vào phòng, tôi mở mắt tỉnh dậy thì đã không thấy em trên giường nữa. Tôi bò dậy mặc quần áo trở về phòng. “Em đi đâu vậy?” Tôi nhắn tin cho em… “Không định ăn sáng hả ông tướng?” “Xuống ăn sáng đi còn chuẩn bị đồ đạc kịp giờ bay” em nhắn rep tôi. Đánh răng, thay đồ, bước ra khỏi phòng đi thẳng xuống nhà ăn. Vừa đi vừa nghêu ngao câu hát: Phương trời mình đi xa thêm xa… Nghe vạn mùa thu sau lưng ta… Anh ơi, anh ơi! Thu thiết tha… Xuống tới phòng ăn, nhìn thấy em đang ngồi ăn một mình. Tôi