chán với cặp nhũ hoa kia, chuẩn bị chuyển qua bóp hai cái bánh bao trắng ngần kia thì chị giật mình, có vẻ như chị đã kiểm soát lại được chính mình. Chị đẩy tôi ra: – Mày sờ nãy giờ đủ chưa? Lúc này chị đã nép sát vô thành ghế, mà phía sau thành ghế lại là bức tường. Còn tôi thì đang ngồi trước mặt chị, chắn hết tầm nhìn của chị, nên chị cảm giác bị yếu thế nên thay vì mấy câu nài nỉ như trước tôi đã dùng một câu giống như mệnh lệnh hơn: – Sờ mới có một tí, bà để tui sờ thêm chút nữa đã. – Một tí