nào cả. Đùng một cái, em nói em sẽ chuyển vào thành phố ở, tôi nghe thấy mà cảm thấy rất ư là buồn, còn đâu cô gái xinh xắn hay tập bóng rổ trước khu nhà tôi ở? Còn đâu cô bé dễ thương chạy trên chiếc xe đạp đi học hằng ngày? Còn đâu cô em lém lỉnh “vũ nữ” mỗi lần tôi chọc giận em? Sáng hôm em chuyển đi, tôi gọi điện hỏi em đã đi chưa và nhận được câu trả lời là chưa và em phải chạy xe đạp vào nội thành, thế là một ý nghĩ lóe lên, tôi quyết định sẽ qua và chở em đi trên chiếc xe đạp của em. Nhưng