nàng rồi ngượng ngùng, tôi ấp úng thủ thỉ vào tai nàng “Quân?Quân?thương?”. Bỗng Linh chợt né đầu qua một bên, tay nàng bất ngờ đẩy tay tôi ra khỏi người nàng, nàng xô tôi ra xa, hai mắt giận giữ nhìn tôi như căm hận “Đồ lừa dối, Linh biết hết rồi,?”? Tôi chợt tỉnh lại, vẫn chỉ là giấc mơ nhưng nó làm tôi bắt đầu suy nghĩ đến những gì mình đã làm trong 3 ngày qua. “Linh ơi, Quân thật đáng xấu hổ, Quân không xứng với Linh nữa rồi, phải chi Quân đừng cùng vời ba người kia, Quân chỉ thương Linh mà