đình nữa. Anh muốn em cũng không cho đi. Nói mau nào. Tại sao lại hỏi anh thế? Em chẳng trả lời, ôm chặt tôi vào lòng, tôi không nhìn xuống, nhưng cảm nhận được dòng nước ấm ấm đang chảy trên ngực mình. Sáng hôm sau, em dậy sớm, nấu một bữa thật ngon, ngồi ăn tôi và em nói chuyện rất vui vẻ. Xong bữa, em lên cùng tôi pha trà. Trong không gian im ắng, em mới mở lời, ánh mắt nhìn tôi buồn thẳm. Anh à, có lẽ em sẽ đi công tác xa. Em đi đâu? Lâu không? Em sang Châu Âu, về tập đoàn công tác,