theo hướng của mình, mà chẳng theo bất gì sự sắp đặt của ai cả. Tiếng sóng cứ ồn ào hòa vào câu chuyện, tiếng cười cũng giòn tan như quên hết muộn phiền cuộc đời. Chúng tôi hai người trốn tránh. Người muộn phiền vì âu lo ngang trái ập đến, người muốn thoát ra cái xiềng xích gia đình. Tôi đưa em về dạo trên khúc biển vắng, hai khách sạn ở chẳng xa nhau, nhưng câu chuyện cứ cuốn, bước chân cứ đều, tôi lên phòng em lúc nào chẳng hay. Bước vào cửa phòng, ném dép sang một bên, cởi phăng chiếc áo