đang đi một mình. Ngọc Sương thấy gã ta xoa bóp tay có vẻ rất đau vì cô ấy thấy hắn ta nhăn nhó mặt mày, nên cô ấy đến gần hơn với hắn, tuy chưa chạm vào làn da của nhau nhưng phần áo và quần thì đã chạm tới. Vợ tôi hỏi hắn: – Anh bị đau nhiều không? Hay anh vào bệnh viện kiểm tra lại đi, chi phí thì để em lo. – Nhưng anh ngại vào bệnh viện lắm! Hay em giúp anh, dìu anh đến phòng mạch tư để băng bó cũng được. Phòng mạch tư thì đối diện bên kia đường thôi. – Da! Vậy cũng được, mình đi thôi anh. Vợ