rã rời, ngây ngất ập xuống làm cô lả đi mê mệt. Sáu Dĩ không thèm rút khúc thịt mình ra đổ gục xuống thân thể êm ái trơn tuột mồ hôi của Nụ thở phì phò, có lẽ hắn đợi cơn co thắt của âm đạo cô rút cạn tất cả tinh dịch còn vướng lại nơi đầu khấc của hắn… Mưa cứ rơi rỉ rả, hai người đàn bà mỗi người ngồi một nơi im lặng như mang trong mình nhiều tâm sự. Nụ chợt lên tiếng trước: – Anh Tài đã tự do rồi mày còn gì mà buồn vậy? Phấn nhìn mưa rơi bên ngoài cửa sổ lúc lắc đầu nói: – Không. Tao đâu có