bị ông bảo vệ lùa như vịt, nhục không thể tả. Tui vừa chạy vừa khiêng chiếc xe băng qua rào, chạy tới chỗ nhỏ Linh đang đợi. Ra khỏi công viên, ông bảo vệ không rượt nữa, hên quá. Hic… rớt toi cây kem. Thấy tui nhỏ hối hả: – T có sao hông? – Hộc…hộc…không sao hết…mệt quá – tui nhăn mặt – Hì hông sao là tốt rồi – nhỏ nhìn tui cười. Hai đứa ngồi xuống băng đá, nhỏ nhìn tui hỏ: – Ủa, kem của T đâu? – Bị ổng lùa dữ quá, rớt mất rồi. Đoạn nhỏ gỡ cây kem ra, đưa cho tui. – Nè, ăn đi. – Thôi, Linh ăn