Em dần thở hắt ra nhiều hơn, hai tay gồng lên, bóp chặt vào mông tôi, hai chân cũng quặp chặt thân hình tôi vào, thở hổn hển. Em chẳng nói em ra, nhưng cái quặp này, cái bấu này, cái gồng người này. Em đang ra, em đang ra rồi. Tôi nhấp mạnh hơn chút, rồi ấn vào sâu hơn đến khi em ngừng, thả lỏng cơ thể. Em vừa ra phải không? Vâng… Em ngại ngùng. Tôi nhìn em càng âu yếm. Tôi lại tiếp tục, lúc mạnh lúc nhẹ, lúc nhanh lúc chậm. Tôi nhìn rõ cái bím hồng, nhẵn nhụi, xinh đẹp này. Có lẽ, bím em đẹp