tui. – Mày biết gì mà nói, lo đi học bài đi. – Gì chứ, em thì em đi dép trong bụng đại ca – nó giở giọng rành đời ra. – Ngu! “Guốc” chứ không phải “dép”. – Ăn cơm chưa đại ca? – nó đánh trống lảng để che giấu cái sự ngu của mình. – Chưa, xuống nấu mì gói ăn. – tui trả lời. – Nữa hả? Ăn hoài, ngán quá. – Muốn ăn cơm thì tự nấu, tao làm biếng quá. – Đại ca, nấu cơm đi, mai em về rồi. – nó nhằn. Thấy cũng tội nên tui xống dưới bếp nấu cơm. Ăn trứng tiếp. Ăn xong tui lên phòng làm mấy bài