xếp với tên cướp!” Vài tiếng sau nữa: “Anh ơi… nhớ anh! Nhưng đừng lo… em đã có cách!” Thành biết vợ lanh lẹ có thể xoay trở trong mọi tình thế nên hắn yên tâm. Hôm sau 5: 00 giờ sáng Thành chộp điện thoại khi nghe reng, giọng Nguyệt rất nhỏ, mệt nhọc, như không muốn có ai nghe: “Anh Thành! Yên tâm… em sẽ có cách để thoát!” Sau đó im bặt nguyên ngày cho đến sáng ngày thứ ba, lúc 2: 00 giờ sáng Thành chòm dậy nghe tiếng Nguyệt thở mạnh: “Chiếu tối nay… nhớ nhé… vào lúc 8h00 giờ… anh có mặt tại địa