thật mạnh. Mà tôi không thấy đau. Cái đau thật êm đềm. Thành to con quá. Da thịt săn cứng, bóp đâu cũng chẳng được. Vật cứng của Thành lại loi ngoi, nhúc nhích ở hạ bộ của tôi. Tôi xích vào, thật gần cho nó cà nhè nhẹ ở mu lồn tôi. Thành đưa một tay sờ nhẹ vú bên trái của tôi và thủ thỉ: – Không bao giờ anh quên được cành mận đêm qua Hóa ơi! Gần một năm mộng mơ, thương Hóa trong im lặng. Có gì Hóa làm mà anh không biết, không thấy. Anh đau một mình với nỗi ghen tuông vô lý. Bao nhiêu lần anh định