cửa cứ gõ rồi gọi Hoa ơi. Con bé em nghe thấy tiếng tôi thì chạy vội ra, nó nhìn thấy tôi thì lạ lắm, dìu mãi mới đưa được tôi vào, nằm vật lên cái giường kê ở ngoài, lúc đấy mơ hồ chẳng biết gì, chỉ thấy nó đóng cửa rồi như đi pha nước chanh cho tôi vậy. Mồm nó thì cứ lầm bẩm, uống gì mà khiếp thế này, mắt lờ đờ như người sắp chết vậy. Tôi nghĩ trong đầu, lắm lúc chết còn sướng hơn sống vất vưởng vậy. Nó đỡ tôi dậy uống nước, nhưng chỉ mơ hồ thấy nước là uống, nó lại lau miệng cho tôi, tôi cũng