tọng vô họng cô bé cho không ú ớ la gì hết. Thấy mọi việc diễn tiến thuận lợi, giờ hắn mới đòi bà mẹ lo cho hắn ăn. Người đàn bà lúng túng mãi, hắn phải gặng: – Nhà không có gì ăn à, chị ta gật đầu. – Hắn bực mình song làm sao hơn. Hắn dùng dằng cầm mũi dao nhọn, vẽ loằng ngoằng quanh ngực áo người mẹ mà ta than: – Đang đói lại không có gì ăn, chắc phải cắt đỡ chút vú ngậm mới bớt cơn xót bụng. Bà mẹ rụng rời, vội sụp xuống lạy hắn lia lịa. Hắn nạt lên: – Tôi nói chơi mà chị làm gì chực bù lu bù