điện thoại reo, bà thím vội móc chiếc máy điện thoại cũ mèm ra khỏi túi áo để bấm máy trả lời: ‘Được rồi, hắn tới liền tức thời đây! Mần cái gì mà nôn dữ zậy má…’. Chưa kịp để bà thím kêu, thằng Đán quày quả bước đi hướng tới nhà người đàn bà mà hắn đã được chỉ trước đó. Vừa bồn chồn lại vừa ngập ngừng, tâm trạng của hắn bây giờ thật khó tả. Từ khi được đi định cư ở xứ Đan Mạch ở vùng Bắc Âu xa xôi cách trở, vì bị tật nguyền nên được chính phủ nuôi ăn đầy đủ không phải lo lắng cơm áo gạo