nút áo của Phấn. Trong trạng thái lơ mơ say Phấn vẫn cảm nhận được điều khác lạ từ sự mát lạnh của da thịt, cô cố đưa mình thoát khỏi cơn chếnh choáng để nhận ra cơ thể đàn ông vạm vỡ lông lá kề sát bên cạnh cùng chiếc áo đã phanh tà. Cơn sóng hoảng loạn chạy lan đến tận đầu đã xốc Phấn dậy, hai tay cô đẩy vào người đàn ông và bật kêu lên khản lạc: – Không… đừng… đụng vào… tôi… Nhưng tất cả chỉ bấy nhiêu thôi vì tay chân Phấn không còn tuân theo cô nữa, cô không thể rời xa Hai Dần, không thể